BS Minh Ngọc – NYU Winthrop Hospital
Có vẻ như bọn Coronavirus tạm hưu chiến ở NY, những con số tuột
xuống mỗi ngày. Thống đốc Cuomo và các thống đốc Đông Bắc cho phép mở bãi biển
trở lại cùng một số hoạt động kinh doanh, dĩ nhiên vẫn theo đúng luật cách 6
feet và mang khẩu trang, rửa tay sát trùng…
Hai tuần nay, các khoa phòng bệnh viện không còn bệnh nhân
COVID-19, dọn dẹp tẩy rửa, trở về trật tự cũ: khoa nội soi, cath lab, các khoa
Nội Ngoại. Suốt hai tháng chống dịch, toàn bệnh viện biến thành trại COVID-19,
trước mỗi khoa, cánh cửa đóng kín có người gác, những ngăn kệ chất đầy các bao
đựng đồ bảo hộ của nhân viên đề tên từng người, chiếc bàn dài sắp ngăn nắp
những hộp khẩu trang đủ loại, găng tay, áo choàng, kính che mặt, nhân viên ra
vào rộn ràng, che trùm kín mít. Bây giờ đi ngang hành lang trống trải, không
khí thanh bình quang đãng như chưa từng có mấy tuần xáo động, tự nhiên lòng
thấy bâng khuâng.
Số bệnh nhân COVID-19 nặng chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, đủ nằm
trong ICU, không cần mượn thêm khoa khác, bệnh nhẹ đủ nằm trong một khoa. Khu
phòng mổ và hậu phẫu trước đây là COVID-19 ICU giờ trống trơn, cả tuần nay
không có bệnh nhân COVID-19 nào cần lên bàn mổ, toàn khu dọn dẹp tẩy trùng, sắp
đặt lại thiết bị phẫu thuật để tuần sau mở lại mổ chương trình. Theo đúng chỉ
thị của Thống đốc, phòng mổ và các khoa chỉ được hoạt động 70-75%, để dành
giường và phòng trống chuẩn bị dịch tái phát đợt hai. Các nhân viên tình nguyện
đã rời NY từ hai tuần trước.
Còn nhớ, lúc dịch mới phát, nhân viên xôn xao căng thẳng, chỉ biết
là con virus có thể gây chết người nhưng chưa biết sẽ phải đối phó ra sao, cứ
nhào vô cấp cứu chủ yếu về hô hấp, xin tiểu bang viện trợ máy thở liên tục, may
mà đủ dùng. Bệnh nhân mới đầu bị suy hô hấp, đặt máy thở vẫn không cứu được hết
– bệnh nhân nào hồi phục cũng mất 3-4 tuần, nhiều bệnh nhân tử vong, ECMO cũng
không hiệu quả, khi phổi đã đông cứng thì không sao trở lại bình thường được
nữa. Về sau, phát hiện thêm rối loạn đông máu gây suy đa cơ quan, nhiều người
có bệnh cảnh DIC (disseminated intravascular coagulation) vốn chỉ thấy trong
những trường hợp nhiễm trùng huyết nặng. Nhiều bệnh nhân suy thận, một số suy
gan và suy tim. Chữa bệnh này chủ yếu vừa làm vừa rút kinh nghiệm lâm sàng để
chữa tiếp, vì như đã nói, Trung Quốc có kinh nghiệm chống dịch 3 tháng nhưng
chẳng tiết lộ thông tin gì giúp ích thế giới, giữ kín như bưng, để mặc mọi
người loay hoay tự tìm hiểu. Hậu quả là bệnh nhân nhập viện hồi tháng 3 tử vong
ào ào vì toàn mày mò chữa triệu chứng. Từ cuối tháng 3, các bác sĩ bắt đầu hình
thành kế hoạch cụ thể hơn căn cứ vào những kinh nghiệm bước đầu – không chữa
theo phác đồ ARDS nữa mà hỗ trợ hô hấp bằng BiPAP hay CPAP, chỉ đặt nội khí
quản khi bệnh nhân thực sự suy hô hấp nặng cần thở máy, cho xét nghiệm chức
năng đông máu thường xuyên để phát hiện sớm và chữa kịp thời bằng thuốc kháng
đông alteplase (tPA). Các thuốc thử nghiệm hydroxychloroquine, remdesivir,
leronlimab được áp dụng, có còn hơn không. Chưa bao giờ thấy FDA duyệt nhanh và
nhiều như vậy, phê chuẩn ào ào đủ loại thuốc và xét nghiệm. Nhiều chương trình
nghiên cứu thử luôn thuốc kẽm, pepcid, sinh tố D… nói chung nghĩ ra được món gì
khả dĩ chống được con virus này là thử hết. Bệnh nhân và gia đình bệnh nhân
được đề nghị thử thuốc gì cũng gật đầu, biết đâu công hiệu thì sao! Rốt cuộc
chẳng biết nhờ các biện pháp phòng ngừa, nhờ thay đổi cách điều trị hay nhờ các
thứ thuốc chữa bá bệnh mà các bệnh nhân tháng 4 hồi phục nhanh chóng, xuất viện
ào ào, tinh thần làm việc của bác sĩ, điều dưỡng phấn chấn hẳn, thừa thắng xông
lên. Trên tường bệnh viện xuất hiện tấm bảng đen ghi bằng phấn, mỗi ngày thay
đổi con số xuất viện, lên tới trên con số ngàn. Hai trại cấp cứu dã chiến trong
sân bệnh viện đã dỡ bỏ bớt một, còn giữ một trại tuy trống nhưng để phòng đợt
dịch thứ hai. Đội cấp cứu đường thở đâm ra “thất nghiệp”, nhiều ngày ngồi ngáp
ruồi chẳng ai gọi, bèn phân vào phòng mổ. Phòng mổ “sạch” (COVID-19 âm tính)
ngày càng bận rộn, làm việc toàn thời gian.
Tuần qua là tuần đầu tiên phòng mổ “sạch” đạt 75% số phòng hoạt
động. Các anh chị BS Ngoại khoa và điều dưỡng phòng mổ chính thức không còn làm
việc ở Cấp cứu và ICU nữa, trở lại với áo mũ dao kéo, BS Gây mê thôi không còn
chạy đi cấp cứu đường thở, trở lại với máy móc thuốc men. Mọi người gặp lại
nhau trong phòng mổ, mừng mừng tủi tủi nhưng không ôm nhau được (vì còn phải
cách 6 feet), điểm danh ai còn ai mất. Trong phòng mổ robotic, tuy tránh không
nhắc tới, nhưng ai nấy đều ngậm ngùi cảm thấy sự thiếu vắng. Ken Whitney, anh
phụ tá phẫu thuật robotic còn trẻ, khoẻ mạnh, thường xuyên chơi thể thao và
chạy bộ mỗi ngày, lại nhiễm bệnh nặng vì con Corona chỉ sau 1 tuần chống dịch.
Anh bị khó thở, đau ngực, nhập viện đặt ống thở không hiệu quả, chuyển sang
ECMO 3 tuần nhưng cứ nặng dần, suy gan thận, trụy mạch. Lúc bệnh viện có huyết
tương, đem chữa cho anh đầu tiên nhưng anh vẫn không qua khỏi. Trong bệnh viện,
đồng nghiệp đều yêu mến anh vì tính tình vui vẻ, hào hiệp, dễ dãi. Hôm anh mất,
nhân viên túm tụm ngồi khóc với nhau. Không có tang lễ, họ hẹn nhau trưa thứ
bảy tuần đó đến khu nhà anh diễu hành bằng xe.
Một trường hợp kỳ diệu đã cứu bệnh viện khỏi một cái tang nữa, là
BS. Shubach. Ngoại lồng ngực. Ông lớn tuổi, nhỏ người, ốm yếu, nhiễm COVID-19
nặng nằm ICU. Tuy bị suy hô hấp, ông từ chối không cho đặt ống thở mà nhất định
dùng BiPAP thôi vì kinh nghiệm chống dịch ông thấy bệnh nhân không cải thiện
với máy thở. Cuối cùng ông cũng bình phục, xuất viện, đi làm trở lại ngay lập
tức mặc dù được cho nghỉ thêm đến khi khoẻ hẳn, nghĩa là tiếp tục trực ICU
chống dịch vì Ngoại lồng ngực không được mổ thường quy trong mùa dịch. Buổi
sáng hôm đó tôi đi thang bộ lên lầu 4 (lầu mổ) để vào locker thay đồng phục,
gặp ông đi trở xuống (ông già gân không thèm đi thang máy!), mừng quá reo lên
“Ôi, ông trở lại rồi!”, ông cười hiền không nói chi cả.
Trở lại với hoạt động bình thường trong bệnh viện, là điều vẫn ao
ước hàng ngày khi đang vất vả đối phó với bệnh nhân la liệt khắp nơi, vậy mà
lại bùi ngùi tiếc nuối! Nhớ không khí căng thẳng, mọi người tất bật làm việc
trong trang phục kín mít, những ánh mắt trao đổi thầm lặng qua kính bảo hộ – lo
lắng, hy vọng – khi các chỉ số nhảy lên xuống trên màn hình, gương mặt thất
thần của bệnh nhân dán mắt vào các nhân viên như cầu cứu. Từ chỗ hoang mang lo
sợ những ngày đầu, mọi người trở nên thuần thục, hăng hái, quên cả nguy hiểm
dốc sức cứu chữa từng sinh mạng, tự nhiên cảm thấy những ngày giờ làm việc của
mình có một ý nghĩa nào đó, không chỉ là một công việc lãnh lương hai tuần một
lần. Có những cô điều dưỡng phòng mổ nhỏ nhắn mảnh mai mà xung phong vào đội
“proning” (xoay bệnh nhân nằm sấp nhiều lần một ngày vì tư thế này giúp phổi
hồi phục nhanh hơn) trực cả thứ bảy chủ nhật, mặc dù hầu hết bệnh nhân nặng đều
to béo quá khổ.
Một điều tôi biết chắc, khi dịch tái phát, đội ngũ y tế nay đã dày
dạn kinh nghiệm, sẵn sàng đương đầu với con virus ghê gớm, các trang bị bảo hộ
tích trữ đủ dùng nhiều tháng, máy thở và thiết bị hô hấp được cung cấp quá số
lượng cần dùng nằm trong kho chờ sẵn. Chúng tôi không còn sợ nó.
Xông pha như vậy mà xét nghiệm tôi vẫn âm
tính mới hay! Bệnh viện có chương trình thử kháng thể cho toàn bộ nhân viên,
ngày mai đi thử coi sao nè!
Tháng 5/2020