Khi tôi còn ở Việt Nam, vào giữa thập niên 1980, tôi thường bị nhức đầu nên đi khám bác sĩ tại Bệnh viện Nguyễn Trãi, nơi đây thấy trong mũi của tôi có thịt dư, nên đã mỗ cắt bỏ cục thịt dư ấy.
Sau đó, tôi vẫn bị nhức
đầu đi khám lại ở Nguyễn Trãi, bác sĩ tại đây cho là bị Viêm xoang, cho tôi uống
thuốc một thời gian cũng vẫn còn bị nhức đầu. Một hôm tôi đi khám lại, bác sĩ
khám xong, nói với tôi:
- Bác bị viêm xoang. Tôi
ký giấy bác vào nằm bệnh viện ngay để mỗ viêm xoang.
Tôi nhớ lúc trước khi mỗ
cắt thịt dư trong mũi, nằm lại mấy hôm tại khoa Tai-Mũi-Họng, nên mấy ông bạn bệnh
nhân cho biết bị viêm xoang, có mỗ rồi một thời gian cũng bị lại, cho nên tôi
trả lời ngay cho bác sĩ:
- Thưa bác sĩ ! Tôi đi
khám bệnh, nếu bây giờ tôi vào nằm trong bệnh viện, vợ con không biết chuyện
chi tôi vắng nhà, sẽ có lắm chuyện. Bác sĩ vui lòng ghi cho mấy chữ, tôi ra về
sắp xếp, xin phép cơ quan, cho gia đình biết. Ngày mai tôi sẽ đến đây để nhập
viện.
Đó lý do tôi từ chối khéo,
từ đó nhức đầu tôi uống thuốc trị viêm xoan ở Nhà thuốc Tây, lâu ngày tôi đã quên
tên thuốc.
Vài năm sau, tôi được đi
Mỹ theo diện HO, tuy tôi đi học tập cải tạo có 2 năm 2 tháng 20 ngày, nhưng tôi
bị quản chế gần 2 năm nữa, tôi ghi ra và cộng chung cả thảy là 4 năm. Phái đoàn
phỏng vấn cho tôi đi Mỹ, không có chi thắc mắc, vì mọi giấy tờ tôi đều trình bản
chính.
Sang Mỹ năm 1991, tôi đi
khám tổng quát với ông bác sĩ Cohen, ông là bác sĩ của một bệnh viện, ngoài giờ
ông có phòng mạch khám thêm bệnh nhân.
Khi khám với ông Cohen,
tôi khai với ông là tôi bị Viêm xoang. Ông Cohen phán ngay không cần khám:
- Ở đây rất nhiều người
bị dị ứng chớ không phải làViêm Xoang, nhất là những người sống ở ven sông
Ohio, là con sông chảy ngang qua thành phố chúng ta đây. Ông về mua thuốc dị ứng
mà uống khi bị nhức đầu, sỗ mũi.
Đã nghe danh ông là bác
sĩ danh tiếng trong khu vực, nay ông phán như vậy, tôi đành phải về mua thuốc dị
ứng để uống, nhưng không phải tôi lúc nào cũng nhức đầu.
Sau đó tôi đi làm, không
còn hưởng chương trình Medicare của chánh phủ, sở làm cho bảo hiểm y tế. Hỏi
anh em trong cơ quan, đa số đều đi khám ông bác sĩ Thái Lan Chaisak Pengvanich,
vì đi khám không cần phải ghi danh, ngày Thứ Bảy ông cũng khám đến 12 giờ trưa,
nên tôi ghi danh khám với ông nầy.
Khám với ông Chaisak vài
năm, tôi nói với ông trong một lần khám bệnh:
- Thưa bác sĩ ! Ở Việt
Nam tôi bị Viêm Xoang, bác sĩ Việt Nam định mỗ, nhưng tôi nghĩ sang Mỹ mỗ tốt hơn,
nên tôi chưa được mỗ thỉnh thoảng vẫn bị nhức đầu, xin bác sĩ giới thiệu cho tôi
đi khám Viêm xoang.
Thế là bác sĩ Chaisak
giới thiệu cho tôi đi khám Viêm Xoang ở Bệnh viện Jewish tại Dowtown.
Bác sĩ tại Bệnh viện
sau khi chụp ảnh đầu, khám lỗ tai, cho tôi uống tạm 4 ngày thuốc rồi quay trở lại,
để bác sĩ cho biết kết quả. Đúng hẹn tôi trở lại. Bác sĩ cho tôi biết:
-
Ông không có bị Viêm Xoang, trong mũi ông có một vết đen, tôi không rõ là chi.
Tôi cho ông uống thuốc 1 tháng. Chắc là khỏi, nêu không ông trở lại.
Thuốc mà ông bác sĩ cho
tôi uống là Claritine, lúc đó thuốc nầy mới ra, nên phải có toa bác sĩ mới mua
được. Theo toa bác sĩ cho: tôi phải uống 10 ngày mỗi ngày 1 viên trụ sinh. Thuốc
Claritine 20 mg, 10 ngày đầu uống mỗi ngày 2 viên, tiếp theo mỗi ngày 1 viên
cho đến trọn tháng. Sau đó, tôi không còn nhức đầu, nên đã không trở lại bác sĩ
nầy từ đó.
Gần đây, thỉnh thoảng tôi
bị ho, sau nghiệm ra ho là do tôi ăn những thức ăn khô chẳng hạn như Chips hay
Oat, không rõ vì sao vào tới cổ nó bị vướng lại, tôi không hay biết, nhưng tự
nhiên nó làm cho tôi ho, để đẩy vật đó ra, nó chỉ nhỏ chừng đầu đủa ăn.
Đi bác sĩ gia đình (bác
sĩ tổng quát) là bác sĩ Việt Nam, chúng tôi quen với nhau cũng đã lâu, trước đây
ông đi sang Tiểu bang bên cạnh hành nghề, nay trở lại, ông bác sĩ Thái Lan
Chaisak đã về hưu, nên tôi đi khám với ông bác sĩ Việt Nam nầy, tôi khai bệnh và
ông đã giới thiệu cho tôi đi bác sĩ chuyên môn tai, mũi, họng là bà bác sĩ
Shielas Rhoads. Bà bác sĩ đã khám tôi một lần, nay hẹn để làm nội soi. Trong thời
gian nầy, trước khi làm nội soi, tôi phải đi khám Covid-19, khám Covid-19 âm tính
mới trở lại làm nội soi sáng nay.
Tôi được chỉ dẫn trước,
không được uống vài thứ thuốc như aspirine, aleve, meloxicam 5 ngày trước khi
khám. Đêm trước khi khám phải nhịn ăn, uống từ nửa đêm.
Sáng sớm 6 giờ 30 có mặt
tại Bệnh viện, sau đó làm giấy tờ rồi vào phòng thay áo quần, y tá đo nhiệt độ
huyết áp, đường trong máu, vô nước biển. Đến 8 giờ 20, họ đẩy tôi sang phòng khác,
tôi còn nhìn thấy đèn trên trần, y tá đi lại.
Khi tôi mở mắt ra, con
tôi bảo ngồi tại giường thay quần áo rồi về. Sau đó, có người đem xe đẩy đến, tôi
ngồi lên xe, họ đưa tôi ra chỗ xe con tôi đậu ngay bên lề đường của bệnh viện,
nhìn đồng hồ trong xe là 9 giờ.
Tôi được hướng dẫn là
không ăn thức ăn cứng, khô, nên uống nhiều nước. Không uống aspirine trong 5 ngày.
Không nên lái xe trong ngày.
Về nhà, tôi ăn oatmeal,
nhà tôi nấu loảng như cháo, tôi ăn nửa chén. Check mail, đọc vài bài tin tức bầu
cử rồi mới ăn hết chén cháo.
Sau đó đi ngủ một giấc
đến gần 2 giờ chiều mới dậy, trong người bình thường, nhưng thuốc mê chắc vẫn còn
tác dụng nhẹ và giảm dần.
Thế là cho đến nay, tôi
đã bị 3 lần chích thuốc mê. Một lần mỗ vì Phì đại tuyến tại bệnh viện Jewish, một
lần soi ruột tại bệnh viện Elizabeth và lần nầy tại bẹnh viện OP Jewish
Hospital South. Một ần trước đó, tôi mỗ Phì đại tuyến tại Bệnh viện 115 đường
Nguyễn Tri Phương, Q 10 Sàigòn, lần đó mỗ nội soi mất 1 giờ 15 phút nhưng bác sĩ
chỉ gây mê mà thôi, ần đó toi nằm tại Bệnh viện 4 ngày, về lấy khách sạn trước Đại
học Bách Khoa Phú Thọ tịnh dưỡng thêm 3 ngày nữa.
Hôm nay khi nằm ở phòng
chuẩn bị, tôi có chụp vài tấm ảnh, về nhà chuyển từ điện thoại sang máy vi tính,
không rõ sao nó chuyển luôn vào email gửi cho chú em ở Việt Nam, thấy hình chú ấy
gửi email hỏi lại: “Anh bị sao vậy ?”. Tôi tá hỏa, nên viết bài nầy để gửi cho
chú em đọc, cũng là giải thích luôn.
8664061120