Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2020

Vài kinh nghiệm chữa trị khi bị nhiễm Covid-19


KINH NGHIỆM KHI BỊ NHIỄM CÚM TÀU
Trịnh Ngọc Thành

Tiến sĩ Trịnh Ngọc Thành

Thụy Sĩ, ngày 30 tháng 3, hôm nay là ngày thứ 15 ,tôi, Thành, đã bị nhiễm Covid-19 ( Coronavirus )  Mặc dù tôi càng mệt sau hơn 10 ngày sốt liên tục và chống chọi với virus Covid-19, được sự động viên của gia đình, anh em bạn bè và đồng nghiệp, tôi cố gắng ngồi dậy để viết vài dòng chia xẻ trải nghiệm thực tế của chính bản thân tôi khi bị nhiễm Covid-19. Cho những ai đang chống chọi với con virus “ không dễ thở này”, cũng như cho những ai đang tránh xa nó, để biết và phòng ngừa.Một tuần trước khi bị nhiễm, sáng tôi đi đến công ty và chiều từ công ty về nhà bằng xe cá nhân của tôi, không cho em nào đi cùng hết, kể cả em Covid-19. Ngày lên công ty thì rửa tay không biết bao nhiêu lần theo cảnh báo của công ty. Chiều về đến nhà thì luôn nhớ rửa tay rồi mới được ôm hôn con. <!>

Vậy em Covid-19 nó yêu thầm tôi lúc nào ? Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi nghĩ đó là chiều định mệnh thứ 6, ngày 13, lúc chiều đi làm về thì có ghé qua siêu thị mua ít đồ tập thể dục cho con, vì mấy đứa nhỏ con tôi tuần sau đó phải nghỉ học ở nhà vì tất cả trường học đóng cửa. Trong lúc đó thì có đi nhà vệ sinh trong siêu thị và có rửa tay bằng xà phòng, nhưng không có nước nóng và hết giấy lau tay vệ sinh.

Diễn biến bệnh Covid-19 trong 15 ngày đầu tiên của tôi

1. Ngày 1, thứ 2, 16.03: Sáng dậy thấy mệt trong người, đo nhiệt độ thấy 37.9° C (100.2 F) gọi điện báo cho công ty liền. Sau đó gọi bác sĩ gia đình và đi khám. Bác sĩ không thấy bất kì một triệu chứng nào của nhiễm Covid-19 (không ho, nhiệt độ bình thường, không đỏ cổ họng và tai). Bác sĩ bảo chỉ là cảm thường, nhưng khuyên là nên làm việc ở nhà, không cần cách li ở nhà và mọi hoạt động sinh hoạt bình thường. Tối bị sốt hơn 39°C (102.2F) uống thuốc Dafalgan 1g (Paracétamol) để giảm sốt giống như cảm bình thường mấy khi. Lúc đấy ở Thụy Sĩ có tổng cộng khoảng 2.200 người xác nhận đã bị nhiễm Coronavirus.

2. Ngày 2, thứ 3, ngày 17.03: Sáng dậy thấy khỏe hơn, ăn sáng xong rồi làm việc bình thường. Trưa thì sốt lại hơn 39° C và trong người thấy hơi bắt đầu lo lo, vì hết tác dụng thuốc là sốt lại. Tự nhủ mình là không thể bị virus Covid-19 được. Chiều làm việc xong còn rủ bé Na (con gái lớn 6 tuổi) đi đạp xe đạp ngoài cánh đồng để hít thở không khí. Hai cha con vừa đạp xe, vừa nghỉ chân, gần 1h30 phút. Chiều tối ăn tối xong và lúc 20h00 lại sốt 39° C, uống tiếp Dafalgan 1g.

Một sai lầm trầm trọng của tôi mà hy vọng mọi người không nên lặp lại là tôi hơi chủ quan, không tự cách li riêng trong phòng trong 2 ngày đầu tiên nên đã vô tình lây cho cả nhà của tôi trong hai ngày đầu tiên.

3. Ngày 3, thứ 4, ngày 18.03 (ngày định mệnh): Sáng dậy đo thấy 39.3° C (102.74F) gọi điện liền cho bác sĩ gia đình và bác sĩ bảo đến phòng khám để xét nghiệm có bị nhiễm Covid-19 không. Lấy mẫu xét nghiệm bằng cách lấy dịch sâu trong mũi. Lấy mẫu xong, bác sĩ nói một cách nhẹ nhàng “ Sớm nhất sáng mai, thứ 5, thì có kết quả xét nghiệm và anh sẽ gọi cho em, trong lúc chờ kết quả thì em về làm theo hướng dẫn trong tờ giấy này nhé – Tờ giấy CÁCH LY TRONG PHÒNG VÀ CHỈ ĐƯỢC DÙNG MỘT NHÀ VỆ SINH RIÊNG TẠI NHÀ”.

Người nhà để cơm trước cửa phòng rồi gõ cửa để biết, sau đó người nhà đi chỗ khác rồi thì mới được lấy cơm để ăn. Tất cả liên lạc với người trong nhà là 100% qua Whatsapp hoặc Viber (ứng dụng gọi điện thoại qua internet). TUYỆT ĐỐI không được nói chuyện trực tiếp với nhau. Khi đi ra khỏi phòng để đến nhà vệ sinh riêng tôi cũng phải đeo khẩu trang y tế. Làm như vậy là để hạn chế tối đa lây nhiễm người thân trong gia đình cũng như hàng xóm.

Lúc 22h00, trong lúc đang mê man và vật lộn với cơn sốt hơn 39° C, trong người thì cảm thấy lạnh buốt trong xương sống và phải đắp chăn thì điện thoại reo. Định không trả lời vì đang quá mệt, nhưng xem thử phải bác sĩ gọi không ? Đúng như rằng, điện thoại của bác sĩ, thôi rồi, giờ này mà gọi là tôi có linh cảm không tốt rồi.

Tôi: “A lô, Dr. AAA hả ?”

Dr AAA: “ Đúng rồi em, từ giờ em ở cách li trong phòng 14 ngày cho anh nhé, không được đi ra khỏi phòng !”

Tôi: “Anh, em bị dương tính rồi hả anh ? Có thật là em bị nhiễm Coronavirus rồi hả anh ?”

Dr. AAA: “ Xui quá em, em bị đính rồi em, anh cũng lo lắm nhưng không biết làm sao giờ nữa em. Em nhớ đo thân nhiệt ngày 4 lần và gọi cho anh biết Thành nhé. Một ngày em uống 4 viên Dafalgan 1g cho anh để giảm sốt và làm dịu cái phổi của em,… Thôi em nhé, có gì mai anh gọi lại cho em để nắm tình hình và tìm cách chữa trị cho em và gia đình”.

Tôi: “Dạ, cảm ơn anh nhiều, sáng mai em gọi cho anh”.

Lúc 00h00, tôi lại sốt hơn 39O C và đổ mồ hôi ướt hết cả người và phải lau khô toàn bộ người, sau đó thay quần áo khác để có thể ngủ lại được.

4. Ngày 4, thứ 5, ngày 19.03: Sáng dậy tôi báo cho cả gia đình biết thông tin không được vui. Sau đó, tôi thông báo cho công ty là tôi đã bị nhiễm Coronavirus để họ cách ly những người đã làm việc với tôi, báo cho khách hàng tôi để hủy các buổi họp đã sắp xếp trước đó. Tôi cũng email, nhắn tin cho hàng xóm và cơ quan địa phương nơi gia đình tôi đang sinh sống để tất cả họ có thông tin cần thiết khi liên lạc với tôi, cũng như hạn chế tiếp xúc với gia đình tôi. GIA ĐÌNH TÔI ĐÃ BỊ CÁCH LI TỪ NGÀY HÔM NAY.

Ngày tôi uống thuốc Dafalgan 4 lần, mỗi lần cách nhau 6h. Nhưng tôi luôn bị sốt cao trên 38.5° C, nằm miên man trên giường suốt cả ngày. Sau khi uống thuốc được vài giờ thì nhiệt độ hạ xuống thấp nhất là 38° C. Tôi uống rất, rất nhiều nước. Còn ăn thì gần như là không biết ngon, chỉ cố gắng ăn cho no để có sức vượt qua bệnh thôi, mặc dù vợ tôi và mẹ tôi nấu rất nhiều món ngon mà hàng ngày tôi rất thích ăn.

5. Ngày 5 đến 10, thứ 6, ngày 20.03 đến thứ tư, ngày 25.03: Tôi sốt 6 ngày liên tục, ít nhất là 38° C (100.4F)và cao nhất lên tới 39.7° C. (103.46F). Tôi nằm liên tục trên giường, có ngày tôi không đứng nổi dù chỉ vài phút. Nhiều khi tôi phải “ bò và lết ” ra ngoài cửa để lấy cơm vào trong phòng ăn. Nhiều lúc khi ho nhiều, tức ngực và bị hụt hơi thở, tôi phải đấu tranh với chính bản thân tôi là phải cố gắng lên, không được gọi cấp cứu để đến bệnh viện.

Cũng trong thời gian này, con gái tôi, bé Na (6 tuổi) và con trai tôi, cu Nu (gần 2 tuổi) cũng bị nhiễm Covid-19. Con gái tôi đến bệnh viện để khám và bệnh viện bảo con gái tôi cũng phải cách li trong phòng riêng của con gái vì cháu tự lo vệ sinh và ăn uống được. Hàng ngày cũng đo thân nhiệt và uống Dafalgan nhưng liều nhẹ hơn. Còn con trai tôi thì đành chịu, cháu trong phòng cháu, nhưng còn nhỏ quá và chưa tự lo được nên gia đình phải chăm cho cháu. Nhưng tất cả đều tự lo ở nhà, không ai phải nằm ở bệnh viện hết.

Sau đây là những kinh nghiệm rút ra từ chính bản thân tôi trong 6 ngày “ chiến đấu ” với “ em ” Coronavirus và không phải đi bệnh viện...

a. Cố gắng vận động nhẹ, như Yoga hít thở nhẹ và sâu để phổi của tôi không bị dẹp sau nhiều ngày nằm mê man trên giường

b. Uống nhiều nước cam, nước trái cây có vitamin C càng tốt (hoặc nếu được thì mua loại viên sủi bọt Multivitamin, một viên mỗi ngày thôi). Mỗi ngày tôi cũng uống một ly khoảng 300 ml, gồm: gừng, sả cho vào ly nước nóng để ra tinh dầu, sau đó để nguội xuống khoảng 65° C thì mới cho mật ong vào để mật ong không bị mất Vitatmin và vắt một lát chanh vào là uống được.

c. Súc miệng bằng nước muối, đơn giản nhưng lại RẤT hiệu quả, vì virus trước khi nó tấn công vào cơ thể và phổi của mình, nó phải qua rào cản tại cuống họng của mình trước. Nếu mình súc nước muối là đã loại được nhiều virus trong cuống họng của mình trước khi nó xâm nhập vào phổi của mình.

d. Nếu bị HO thì sẽ dễ bị tức ngực, hụt hơi thở và mất sức RẤT nhanh. Do đó, cố gắng hạn chế tối đa không để được ho bằng cách năm cách sau đây:

Uống nhiều nước ẤM và không nên uống nước để nguội. Nước ấm nó giúp tôi rất nhiều trong việc làm ấm phổi, giảm ho rất nhiều.
    
Mở HÉ của phòng cho thông thoáng, nhưng phải mặt áo ấm để đảm bảo cho cái lưng và cái ngực luôn luôn được ấm, không được để lưng và ngực lạnh dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Nếu lạnh quá thì có thể đóng cửa trong vài giờ. Quan trọng nhất khi ngủ, phải luôn đảm bảo cái LƯNG (nếu nằm nghiêng thì nên để một cái gối phía sau lưng) và cái NGỰC của mình phải ấm. Khi phổi của tôi ấm thì tôi giảm ho rất nhiều...
    
Không nên đợi tới 6h mới uống thuốc Dafalgan, mà đo thân nhiệt thường xuyên, khi khoảng 38.5° C là phải uống thuốc liền, khi sốt cao thường nhanh mệt và mất sức nhiều. Buổi tối tôi phải hẹn điện thoại báo thức để dậy uống thuốc lúc 23h00, vì tôi biết là tôi bị sốt cao lúc 00h00. Nếu một ngày uống nhiều hơn 4 viên Dafalgan thì phải hỏi ý kiến bác sĩ, không nên tự uống và không tư vấn bác sĩ của mình.

Cố gắng hít chậm và thật sâu, để không bị “ sặc ” không khí qua miệng.

e. Cố gắng giữ tinh thần lạc quan bằng cách nghe nhạc, nếu lúc nào khỏe hơn đọc sách mình thích và tìm hiểu thêm thông tin về dịch tại vùng mình đang sinh sống để an tâm hơn (cái này nói thì nghe có vẻ dễ, nhưng làm thì tương đối khó cho những ai mất sức nhiều như tôi)...

f. Thường xuyên rửa tay bằng xà phòng và nước ẤM-NÓNG là tốt nhất.

g. Nếu có gia đình nên nhờ gia đình nấu mấy món ăn mình thích để dễ “ lấp đầy dạ dày  ” trong những ngày không muốn ăn này.

Một món ăn hàng ngày lúc tôi bị bệnh

h. Nhiều đêm tôi nằm ngửa, cứ nhắm mắt lại là có cảm giác như có tảng đá đang “ đè ” lên ngực của tôi, hoặc khi gác tay lên trán thì giống như có khúc gỗ đè lên đầu mình. Nếu có cảm giác này thì cũng bình thường thôi, vì nó đã xảy đối với tôi.

6. Ngày 11 đến 13, thứ 5, ngày 26.03 đến thứ 7 ngày 28.03: Kể từ ngày thứ 11 trở đi thì tôi giảm sốt nhanh. Trong vòng 3 ngày tôi uống thuốc đều đặn 4 viên Dafalgan một ngày và thực hiện những điều tôi rút ra từ những ngày trước (từ ngày thứ 5 đến thứ 10). Tôi thấy nhiệt độ giảm từ ngày thứ 11 từ 39° C xuống còn 36.5° C trong ngày thứ 13 (lại là ngày thứ 13 , nhưng không phải thứ 6).

7. Ngày thứ 14 và 15, chủ nhật, ngày 29.03 đến thứ 2, ngày 30.03: Tôi đã khỏe lại, bác sĩ cho phép tôi được “ra trại với 4 bức tường”. Cái cảm giác được ra khỏi phòng sau gần 2 tuần giam trong phòng nó lạ lẫm làm sao, mà tôi không tả bằng lời được. Chắc nó giống như đi ở “ tù ” 2 tuần rồi được thả về với gia đình, thấy được mặt vợ con mình…, cảm giác khó tả lắm…

Bác sĩ bảo tôi xem như đã diệt được Conoravirus trong người tôi và đã miễn dịch với em Coronavirus này trong 2 năm tới và không có lây cho người khác nữa. Tuy nhiên, tôi vẫn cẩn thận và còn mang khẩu trang trong nhà.

Tóm lại:

Dành cho những ai chưa bị “em” Coronavirus yêu:

i. Trước tiên chúc mừng cho bạn và gia đình bạn an lành để vượt qua mùa dịch Covid-19 “không dễ thở” này.

ii. Hạn chế tối đa khi đi ra ngoài, và tránh tiếp xúc nhiều người, ở nhà cho nó lành !

iii. Nếu có đi ra ngoài, đi siêu thị thì nên mang theo túi xách của mình. Nếu trường hợp phải dùng xe đẩy của siêu thị thì nên tẩy trùng cái tay cầm. Một ngày không biết bao nhiêu người khác nhau chạm vào chỗ tay cầm này, đó là ổ virus đấy  ! Trong trường hợp phải đi nhà vệ sinh công cộng trong siêu thị thì nên rữa tay kĩ bằng nước Ấm-Nóng với xà phòng sau khi đi vệ sinh xong. Lau tay và dùng giấy lau tay để mở cái tay cầm khi mở cửa. Khi mở xong thì bỏ nó vào thùng rác gọn gàng, tránh lây nhiễm cho những người dùng nhà vệ sinh sau mình.

iv. Nên rửa tay thường xuyên bằng xà phòng và NƯỚC ẤM-NÓNG.

v. Tập thể dục ít nhất 30 phút mỗi ngày nếu có thể.

Dành cho những ai đã lỡ bị “em” Coronavirus yêu rồi thì đành phải chịu thôi, nó là “định mệnh” thì mình cũng không tránh được. Xin gia nhập hội những người bị nhiễm Coronavirus như tôi.

i. Tôi là người đã bị nhiễm virus rồi, tự chữa trị ở nhà, và nay đang trong quá trình bình phục. Vậy thì tôi tin chắc là bạn cũng sẽ vượt qua được. Không phải quá lo lắng. Cố gắng sống lạc quan. Thụy Sĩ và nhiều nơi khác còn nhiều chỗ đẹp lắm, mình phải cố gắng vượt qua để còn đi tham quan và ngắm cảnh nữa !

ii. Nên tham khảo những kinh nghiệm từ “a” đến “h” thôi nhé (không có tới “Z” đâu nhé) trong ngày thứ 5 đến ngày thứ 10 mà tôi đã rút ra từ chính bản thân tôi khi “sống” cùng “em” Coronavirus. Xin lưu ý không phải những điều tôi rút ra từ bản thân tôi là hoàn toàn đúng cho bản thân bạn. Nó chỉ mang tính tham khảo cho bạn thôi nhé.

iii. Tuyệt đối phải tuân thủ theo hướng dẫn của bác sĩ khi dùng thuốc. KHÔNG nên tự uống thuốc theo những chỉ dẫn trên mạng, Youtube, FB và cả báo chính thống nữa. Chỉ tin duy nhất vào bác sĩ của mình thôi các bạn nhé. Tránh những trường hợp đáng tiếc đã xảy ra cho các bạn trẻ bên Pháp và Thụy Sĩ tự dùng thuốc và đã không tư vấn kĩ bác sĩ.

Cảm ơn chân thành:

i. Tôi xin chân thành cảm ơn vợ tôi, con tôi, các thành viên trong gia đình đã chăm sóc tôi và động viên tôi trong những ngày bị cách ly trong phòng...

ii. Xin chân thành cảm ơn bác sĩ gia đình của tôi đã theo tôi trong suốt quá trình bệnh cũng như theo dõi sức khỏe của tôi sau khi hết bệnh.

iii. Xin chân thành cảm ơn các anh chị em bạn bè, hàng xóm, các cô chú trong phường (La Commune d’Orny) nơi tôi đang sinh sống, đồng nghiệp công ty của tôi và của vợ tôi đã gửi email, tin nhắn, những lời đề nghị giúp đỡ trong lúc nhà tôi gặp khó khăn.

iv. Cũng xin chân thành cảm ơn các anh chị em người Việt trên cộng đồng “Chợ Việt online tại Thụy Sĩ”, những anh chị em này tôi đã hoặc chưa bao giờ gặp mặt ngoài đời. Những món hàng giúp đỡ nhà tôi lúc khó khăn (như chai nước khử trùng, hộp khẩu trang, hộp găng tay y tế và nhiều thứ khác tôi không thể nêu hết ra đây…) nó có giá trị vật chất, nhưng cái giá trị tinh thần theo tôi còn giá trị hơn gấp nhiều lần. Những trái tim của người Việt xa xứ giúp đỡ nhau những lúc khó khăn nó làm “ấm lòng người Việt” nơi xứ người. Đây cũng là động lực thôi thúc tôi viết bài “hơi quá” dài này bằng ngôn ngữ Tiếng Việt.

*****

Tạm biệt “em” Covid-19 nhé và anh mong đừng gặp lại em lần nữa. Xin em để cho mọi người bình yên và an lành qua mùa đại dịch này.

Thân Ái

Nhật ký nhiễm “Cô Vy” của tôi

THÀNH ĐỖ (Paris) 

Đã hơn 15 ngày trôi qua. Hôm nay, tuy bác sĩ chưa cho phép ngưng cách ly cá nhân nhưng xem ra chắc tôi đã qua được giai đoạn khó khăn nguy hiểm rồi. Một vài người bạn thân biết chuyện khuyên tôi nên viết lại nhật ký kể những cảm nhận trong những ngày “cô đơn chiến đấu” với Covid-19.

Ngày 1: Chắc là tôi bị lây nhiễm vào khoảng ngày 17-03. Hôm đó, có lệnh từ Tổng thống Pháp Macron trên truyền hình, rằng 12:00 trưa hôm đó sẽ áp dụng lệnh cấm ra cửa toàn nước Pháp trừ vài trường hợp khẩn thiết. Chuyện là lúc đó tôi đang xếp hàng mua bánh mì, vẫn mỗi người cách nhau hơn một mét, nhưng một anh Tây, từ trong tiệm bước ra, đi ngang tôi, ách xì một cú, cách tôi chưa đầy nửa mét. Lúc đó tôi chưa ý thức được nguy hiểm của dịch, và như mọi người khác, tôi cũng không mang khẩu trang để ra đường. Xui xẻo.

Ngày 2: Vẫn bình thường, không ra đường, chỉ ra balcony ngồi phơi nắng.

Ngày 3: Hôm đó, buộc phải in giấy phép đi đường, điền vào cột mua thực phẩm, để đi mua vài kí lô xương về quất một nồi phở chuẩn bị tử thủ. Hôm đó, cũng có cảm giác sợ sợ vì trên tivi toàn tin tức dịch bệnh lây nhiễm với tốc độ điên khùng, dù số người chết còn khiêm tốn. Tôi ra ngoài với khẩu trang vừa lục lấy trong kho, mua hồi lúc sửa nhà, để chống bụi. Hoàn thành nồi phở như mọi lần khác.

Ngày 4 đến 6: Đem nồi phở ra khỏi tủ lạnh để hớt bỏ lớp váng mỡ trên mặt, nêm nếm lại cho vừa ăn, dự trù sẽ ăn trưa với phở. Lúc dọn lên bàn, Má Tư (mẹ tôi) chê phở quá mặn. Bà lấy chai nước suối thêm vào tô phở. Bình thường Má Tư ăn mặn hơn tôi rất xa. Tôi chỉ hơi ngạc nhiên là không ngửi được mùi phở và khẩu vị thì không thấy mặn. Ăn trưa xong, Má Tư đem trái thơm ra ăn tráng miệng. Tôi cũng cảm thấy thơm không ngọt, lòng thắc mắc sao Má Tư khen ngọt nức nở.

Lúc ngoài 15:00, cậu con cả của tôi gọi hỏi thăm Papa nó với bà nội có OK không. Tôi chỉ nói với nó là bữa nay ăn không biết ngon thôi. Cậu nhỏ hỏi ông già nó thêm vài câu. Nó nghĩ ông già nó nên gọi gấp cho bác sĩ gia đình. Xong, cúp phone, chừng 10 phút sau, nó lại gọi, hỏi phone bác sĩ chưa. Tôi nói thôi, để ngày mai, nhưng ông con của tôi quát lên “Pa phải biết vâng lời, đừng cãi”. Nó còn nói 10 phút nữa gọi lại. Ông già nó hơi có ý giận. Thằng này thành anh hai mình thật rồi, thôi thì ngoan, phone cho bác sĩ nếu không lại bị “mắng”.


Bác sĩ nghe xong, kêu đến phòng mạch tức khắc, nửa giờ sau. Nên biết là lấy hẹn với ông bác sĩ này mà được hẹn hôm sau là mừng lắm, nay chỉ nửa giờ thôi, chắc đang ế. Bước vào phòng chờ, bình thường đông khách lắm, ngạc nhiên thấy hôm nay vắng hoe. Bác sĩ cũng cẩn thận mang hai khẩu trang, đeo găng tay và đặt ghế cho bệnh nhân cách ổng khoảng 2 m. Mười phút đối đáp, nghe ngóng tim phổi. Ông ta tuyên bố “anh bị nhiễm Covid-19 rồi”. Tiếp đó, ông bác sĩ cho hẹn 5 ngày sau, dặn phải cách ly hoàn toàn với Má Tư. Mẹ tôi U90, nếu bị lây sẽ rất nguy hiểm.

Ừa thì cách ly, trong nhà chia làm hai, đường má má đi, đường con con đi. Toilet riêng, không ăn chung, xài găng tay cho công tắc đèn, robinet nước, chén dĩa thì cho vào máy rửa… Còn phải lau cẩn thận tay nắm cửa, tay vịn cầu thang và khổ nhất là suốt ngày, tôi tự nhốt mình trong phòng ngủ 12m vuông. Cũng may phước là hai mẹ con sống trong apartment hai tầng rộng gần 100m vuông… Khát nước nhiều, uống toàn nước ấm, gừng, chanh và trà lợt. Khoảng hai lít mỗi ngày, theo lời khuyên nhận được từ email của một vị thầy tu mà hồi trước là bác sĩ.

Ngày thứ 7 và 8: Thỉnh thoảng có cảm giác như bị sốt nhẹ, ho nhẹ, nhưng không khó thở, có gọi cho bác sĩ. Ổng nói chưa sao đâu, cứ chờ đi, cơ thể đang chiến đấu tạo kháng thể. Ông không hề cho thuốc gì cả ngoài Paracétamol (Dolipran 1g) nếu bị sốt. Cũng nên biết là hôm đó, trên tivi, Chính phủ Pháp cũng cho sử dụng Chloroquine được hai ba ngày rồi, nhưng chỉ với trường hợp bệnh nhân gặp nguy cấp thôi. Lời khuyên duy nhất của ông bác sĩ cũng là làm sao giữ để đừng lây qua Má Tư.

Ngày 12 đến 14: Mồm miệng bị lở nhiều, mụn trắng trên nướu răng, hơi đau rát khi ăn, nhưng lưỡi bắt đầu cảm nhận lại mùi vị thức ăn. Khứu giác vẫn chưa nhận cảm được mùi café sáng.

Ngày 16: Sáng nay, gọi bác sĩ để thông báo là khứu giác đã trở lại hơn 80%, vị giác gần như phục hồi hoàn toàn. Ổng phán: Vẫn phải cách ly thêm một tuần nữa, đã qua khỏi nguy hiểm nhưng khả năng lây nhiễm cho người khác, đặc biệt người già, thì vẫn còn đó. Chỉ khi nào ổng cho phép ngừng cách ly thì mới được ngừng…

Trong chuyện này, tôi xui xẻo nhưng vẫn còn may, phát hiện kịp lúc, không bị khó thở, kháng thể cá nhân đủ mạnh để chiến đấu với virus và hên nhất có thể là có hai bác sĩ theo dõi kỹ. Khó tánh nhất là anh “bác sĩ” cùng họ, tức cậu cả con của tôi đấy. Nó luôn ra lệnh “Papa phải ngoan, phải biết vâng lời, cấm cãi” trong khi ông bác sĩ gia đình thì nhẹ nhàng hơn. Tôi nghĩ hôm nay, ngày 02-04-2020, tôi đã thật sự qua khỏi cơn nguy hiểm, nên phải viết kể lại, có thể hữu ích cho ai đó trong trường hợp tương tự. Tôi nghĩ trà chanh gừng trong nhiều ngày liền đã giúp tôi vượt qua nguy hiểm nhưng không thể nào xác nhận 100% là như thế.

Paris 02-04-2020










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét